Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Cũ kỹ một nỗi buồn.

16:17 15 thg 2 2011
                              
Photobucket

                                                    Ao sen trước sân đình
         
Tháng giêng thấy vậy mà dài, dài bởi những cơn gió rét đìu hưu thổi lạc lõng trên cánh đồng cô quạnh, dài bởi tiếng cuốc kêu như than vãn, hay dài bởi tiếng thở dài của mẹ hàng đêm…!

Quê tôi dạo này hiện đại lắm, đẹp đẽ hào nhoáng bởi chiếc áo mới lên thủ đô, cùng con đường nhựa to và đẹp chạy thẳng tít tắp, tiếng ô tô xe máy chạy sầm sập suốt ngày đêm . Cùng sự phát triển ấy con người cũng phải phát triển theo cho kịp thời đại, những trai thanh nữ tú tóc nhuộm vàng hoe hoét, váy ngắn chỉ đủ che hết cặp mông căng mẩy, tròn đầy. Tôi hỏi em “ Em học lớp mấy rồi” “ Em học lớp 9” “Hôm nay em không đi học sao?” “ Tháng giêng là tháng ăn chơi mà, bọn em phải chơi hết tháng này”. Nói xong em nháy mắt rồi nhảy tót vào lòng đứa con trai đang ngồi ngáp vặt- dấu hiệu của một thằng nghiện.

Tôi đi xuống cuối làng, gió vẫn không ngừng thổi lên từ cánh đồng trước mặt, cánh đồng vắng lặng không một bóng người, chỉ nghe vọng đâu đó tiếng lao xao phát ra từ một ngôi nhà cuối xóm, tôi rẽ vào, một đám đông đang đánh bạc vòng trong vòng ngoài kín cả một khoảnh sân rộng. Những đứa trẻ con tầm 8- 9 tuổi cầm trong tay những đồng bạc lẻ được mừng tuổi cũng len chen đặt cửa, chợt bắt gặp đứa em dâu con nhà cô đang cầm tiền thắng được nhét vào khuôn ngực đầy đặn một cách rất chuyện nghiệp , tôi bảo “ Em không về mà cơm nước cho chồng, tụ bạ ở đây làm gì với đám cờ bạc này, chồng về chưa có cơm rồi nó mắng cho”. “ Cái thằng nhà em, nó đi tối ngày có bao giờ có mặt nó ở nhà đâu mà cơm với nước, trong nhà có gì nó bán hết rồi, em mà nó bán được nó cũng bán đấy chị ạ”.

Cây xấu hổ mọc trải dài trên những triền đồi như một lời thách thức, bóng chiếc áo mầu thiên thanh hòa với nhúm nắng nhạt cuối trưa chẳng đủ làm cho quả đồi bớt đi mầu hưu quạnh. Em- cô bé hàng xóm có dáng người thanh thoát, đôi mắt tròn đen láy đang cặm cụi nhổ những cây xấu hổ mọc tràn lan lên những luống ngô non mơn mởn, tôi lại gần “ Có phải Miên không?”. Em giật mình thảng thốt “ Chị!” “ Lâu lắm mới gặp em, dạo này em thế nào?” mắt em nhìn lên ngọn đồi nơi mùa hè thường có những con chim kéo nhau về làm tổ trên những ngọn cây chè, nơi mùa thu những bông hoa dã quỳ vẫn nở vàng rộ kín hai bên con đường mòn. Thủa nhỏ tôi vẫn thường rủ em ra đó hái những bông hoa dã quỳ về cắm vào lọ hoa bằng mây xinh xắn. Em kể “Em lấy chồng khi mới tốt nghiệp lớp 12, vợ chồng quấn quýt được 3 tháng, sau đó là những đêm chờ chồng mòn mỏi, số tiền đền bù và bán đất được hơn hai tỷ chẳng mấy mà hết với những cái úp lật ở chiếu bạc, rồi theo chúng bạn rủ rê mắc nghiện lúc nào không biết, anh ấy đã cai 3 lần rồi mà lần nào cũng dính lại, chị thấy đấy làng cứ nhan nhản những sới bạc, ùn ùn những chiếc xe hơi về làng mình tụ bạ cờ bạc, ma túy mua dễ như mua mớ rau thì làm sao anh ấy cai được”. “ Thế chính quyền đâu” “ Chính quyền ư? Hỏi ai bây giờ, chỉ biết rằng cán bộ ở xã này ai cũng xây nhà lầu mua xe hơi, còn dân thì ngày một tha hóa”.

Mùa đông rồi sẽ qua, nhưng đến bao giờ, chỉ thấy gió vẫn rít lên từng hồi ngoài hiên vắng, những bóng người dật dờ ẩn hiện trong đêm. Tôi chìm sâu vào giấc ngủ tôi lại mơ, mơ về quê xưa với khoảng sân lộng gió, tôi gối đầu lên đùi bà nằm khểnh ngắm trăng và nghe bà kể chuyện chú cuội, chị hằng. Mơ về những cô gái miệt mài thả hồn trên những tấm vải thêu đủ mầu sắc, mơ về những chàng trai to khỏe, rộn rã trên những quả đồi. Tôi nghe tiếng cười của mình giòn tan trong đám học sinh trở lại trường huyện trọ học. Bao giờ cho đến ngày xưa…..!

              ( Hạ Ly- Mùa đông qua rồi đừng về nữa những giấc mơ)
               Chiếc cổng cũ kĩ  duy nhất còn sót lại .
Photobucket
 
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét