Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Cổ tích hoa Mộc Lan- Phần I

14:32 24 thg 11 2010
  
            

Có lẽ chúng tôi đã nói chuyện với nhau một trăm đêm có lẻ. Em, người đàn bà đẹp mong manh hàng đêm ngồi kể cho tôi nghe những câu chuyện về cuộc đời mình. Em có những lúc cuống cuồng khao khát, mê đắm rồi day dứt….Yếu đuối và dại dột , tôi bỗng nhận ra ở em có một sức quyến rũ kì lạ, sức quyến rũ bởi chính sự dại dột của mình. Từ sự dại dột ấy em đã trở thành người đàn bà thứ ba trong suốt hành trình của câu chuyện cuộc đời em. Bạn có muốn nghe không? hãy cùng tôi đi vào cuộc hành trình ấy của em.

*****************

Bữa tiệc hôm ấy nhạt nhẽo đến mức nó như thứ nước rau cải bắp mà vợ tôi vẫn luộc nếu nàng không cho thêm chút gừng và muối mì chính. Tôi người đàn ông thành đạt khi tuổi còn rất trẻ đã chán ngấy và mệt mỏi với những chốn đông vui với sâm banh và gái đẹp, những lời tụng ca sực nức mùi hợp đồng mua bán, với nến và hoa cùng với mùi nước hoa và mỹ phẩm đắt tiền quyện vào không gian đặc quánh của nói nói cười cười. Tôi muốn tìm một khoảng trống yên lặng để thỏa mãn cơn thèm thuốc lá đang dâng lên đến cổ họng khản đặc của mình. Tôi chạm em ở ban công có cành hoa mộc lan dịu dàng xõa lá như làm duyên trước mặt hồ sóng sánh ánh sao đêm. Em ngoảnh mặt lại nhoẻn cười, nụ cười của em dịu dàng và hồn nhiên quá đỗi, như thể tôi và em đã thân thuộc từ lâu.

- Ở trong kia đang đông vui thế, sao em lại ra đây- Tôi hỏi em mà quên cơn thèm thuốc lá của mình.

- Còn anh, sao anh cũng ra đây- Tôi thú vị bởi câu hỏi ngược của em.

- À anh ra đây bởi.. nhánh mộc lan dịu dàng- Tôi ngạc nhiên bởi cách dùng từ của mình. Thường ngày vợ tôi và các nhân viên nữ vẫn kêu ca về việc khô như ngói của tôi khi nói chuyện với phụ nữ.

- Oh, anh cũng nhìn thấy nó sao, em cũng nhìn thấy nó và không cưỡng lại sức quyến rũ của nó nên ra đây để ngắm cho thỏa thích đấy- Từ “ đấy” của em được thốt ra tròn trịa và trong veo như trẻ nhỏ, sự hào hứng hồn nhiên ấy khiến lòng tôi chao nghiêng.


Tôi và em nói chuyện say sưa như chưa hề có khoảng cách của sự mới quen, tôi kể cho em nghe việc tôi đến đây dự tiệc để tô phết thêm cho danh tiếng của mình, còn em thật thà kể cho tôi đây là lần đầu tiên em đi dự tiệc bởi sự ưu ái của sếp muốn em có phong bì để cải thiện cuộc sống vì em đang làm thực tập cho một tờ báo. Không biết tôi có yêu em ngay từ phút đó hay không, nhưng tôi thích em, rất thích bởi bên em tôi vô cùng bình yên và nhẹ nhõm hay tôi thấy mình cần có em bởi tôi cô đơn, hay bởi tính cách thích chinh phục của bản năng giống đực trong mình.




Em yêu tôi vào tháng 12, khi những cơn gió buốt thổi lạnh giường chiếu, khi sự cô đơn của tôi dồn ứ và nỗi trống trải của em trống hoác hơ. Tôi đến, với những lời có cánh và sự quỵ lụy đến tinh quái của kẻ đi săn mồi, em mụ mị trong tay tôi để nghe những lời cũ kĩ sáo rỗng nhưng vẫn vô cùng hiệu quả “ anh yêu em nhất”người đàn bà dại dột trong em luôn thích nghe câu ấy, còn tôi thừa những từ ấy để ban phát cho em. Tôi biết kể từ nay tôi sẽ làm hai người đàn bà khóc, thứ nước tinh khiết như một thứ bản năng của họ, nhưng tôi không thể dừng yêu em trong lúc cô đơn.

Những ngày bên em, tôi thấy mình được làm một người đàn ông đúng nghĩa, em cặm cụi bên tôi như một người vợ trong dáng vẻ người tình. Em là phẳng phiu những chiếc áo của tôi, em nấu cho tôi những bữa ăn nóng hổi, pha cho tôi ly café vào mỗi sang, em lo lắng khi tôi mỏi mệt, em làm thơ và đọc cho tôi nghe, nụ cười của em luôn vang lên vào mỗi tối mùa đông... hàng đêm em trao cho tôi những cảm xúc căng tràn, thứ cảm xúc mà không phải người đàn bà nào cũng biết trao đi.

Đêm cuối tháng ba, gió lùa qua khung cửa hẹp làm run đôi vai trần của em, rét nàng bân lạnh buốt khiến tay tôi trở thành một mầu tím tái. Em cầm tay tôi xoa xoa hít hà phả hơi ấm cho nó hồng hào trở lại, tôi bảo “ Tay em còn đang lạnh cóng sao lại còn sưởi ấm cho tay của anh”. Nàng rúc sâu vào bộ ngực trần của tôi và kể cho tôi nghe một câu truyện trước khi đi ngủ: Truyện kể rằng ở xứ sở Phù tang, có một cô gái nghèo làm nghề bán hoa giấy ở ven đường. Một ngày kia cô được Vẹt già chỉ cho cách làm giầu từ việc lấy những giọt máu của cô và rỏ vào những bông hoa giấy, những bông hoa giấy ấy sẽ biến thành những bông hoa thật mầu sắc rực rỡ và bán rất đắt tiền, nhưng Vẹt cũng cảnh báo rằng cô không bao giờ được dùng đến giọt máu cuối cùng, bởi nếu không cô sẽ chết. Kể từ đó cô ngày đêm miệt mài làm việc và vắt kiệt máu mình cho những tham vọng giầu có của chồng, cho đến một ngày trong cơ thể cô chỉ còn một giọt máu cuối cùng nhưng tham vọng của người chồng vẫn còn dang dở. Vậy là cô lấy hết hơi tàn sức kiệt để trích ra giọt máu cuối cùng cho rễ của bông hoa đỏ, cô chết và lùi vào những trang huyền thoại của loài người. Từ đó bên cạnh loài hoa anh đào kiêu sa tự tin với vẻ đẹp lộng lẫy của mình còn có loài hoa mang tên “ Hoa Mộc Lan” loài hoa khiêm nhường lặng lẽ được kết tinh từ máu, tình yêu và sự hi sinh cam chịu của đàn bà.

Kể xong em đặt lên môi tôi một nụ hôn rồi chìm vào giấc ngủ, còn tôi ôm tấm thân bé nhỏ của em trong lòng mà không thể nào chợp mắt. Tôi thương em quá đỗi, bản năng đàn bà trong em đang trỗi dậy, em muốn có một người chồng thực sự của riêng mình với những đứa con xinh xắn để chăm lo, hi sinh và vun vén nhưng em không dám đòi hỏi điều đó ở tôi. Người đàn ông luôn đủ tỉnh táo để phân biệt rạch ròi những từ danh vọng, tiền tài, tình yêu, tình dục…!

Hết phần I

(Hạ Ly- Chinh phục chính là bản năng của đàn ông, khóc chính là bản năng của đàn bà)
Đây là tác giả thôi không phải " Em " đâu
!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét