Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Cổ tích hoa mộc lan- phần cuối

23:01 29 thg 11 2010
 …….
                         

Thế là thôi

Còn ai mà chia sẻ

Dáng em sao nhỏ bé đến thương

Một bước đã xuyên đêm

Hai bước hết chung đường

Em nấn ná như vấn vương chờ đợi…. ( Trích thơ Mai San)





Tôi gặp nàng ở một cuộc thi nhan sắc cấp quận, ở phần thi áo tắm, nàng nổi bật với ba vòng rực lửa, dáng đi uyển chuyển và sẵn sàng rực cháy như điệu samba hoang dại. Tôi thích thú, đàn bà phải thế chứ, rất đậm.

Cuộc thi ấy nàng không đoạt giải gì, bởi những câu trả lời ngô ghê của nàng ở phần thi ứng xử. Nhưng không sao, vẻ đẹp nội tâm từ xưa vẫn là một cái gì đó rất mờ hồ , mà nó là cả một quá trình chứ đâu thể hiện ngay ở một vài câu hỏi sáo rỗng mà năm nào chẳng lập đi lập lại ở các cuộc thi nhan sắc.

- Xin chia buồn cùng em, nhưng với tôi em là điệu samba quyến rũ nhất đêm nay- Tôi gặp nàng ngay lối ra vào của hội trường.

- Anh cũng nhận thấy sao, em vẫn luôn là nữ hoàng của điệu samba ấy hằng đêm- Nàng cười với đôi mắt đầy kiêu khích.

Tôi và nàng rủ nhau đến một Bar gần đó để uống rượu. Uống đến ly thứ 3 nàng vẫn chưa thôi ấm ức về kết quả của cuộc thi “ Con Diễm Hằng ấy có gì hơn em chứ, người thì lêu đêu phẳng lì như cái mắc áo, mặt thì phèn phẹt, chẳng qua nó được đại gia mua giải nên mới được danh hiệu hoa khôi, chứ…!” Tôi đặt lên môi nàng nụ hôn chế ngự, nàng quấn chặt lấy tôi với sự trải nghiệm không ngờ.

Những nụ hôn ướt át, những cái mơn trớn vuốt ve, tôi và nàng dìu nhau vào khách sạn ven hồ, sóng đêm nổi loạn hừng hực trở về thủa hồng hoang cuộn vào những làn gió mê dại lao đi.

Tôi đã mê mẩn nàng như một kẻ nghiện rượu, ngày nào không được nhâm nhi là ngày đó thấy bứt dứt khó chịu. Một đêm ngay sau khi nàng cho tôi được trở thành chúa tể sơn lâm quần hùng trên hoang đảo, nàng thỏ thẻ “ Chúng mình cưới nhau nhé!”. Tôi rít sâu điếu thuốc và ngật nhẹ, ừ thì cưới, tôi cũng cần một người vợ để quán xuyến công việc làm ăn, và hơn nữa tôi mê nàng.

Hai năm sau ngày cưới chúng tôi đã có một cậu con trai đẹp như tranh, nàng vẫn hàng đêm say mê với điệu samba ở các vũ trường, vẫn chỉ biết nấu duy nhất hai món cải bắp luộc và trứng luộc và vẫn khiến tôi trở thành mãnh thú trên hoang đảo ân ái của nàng. Nhưng khi những đam mê ban đầu qua đi, tình ái không kèm theo sự nâng niu yêu thương thì nó sẽ dần trở nên nhạt thếch mỗi ngày. Tôi và nàng chẳng có chuyện gì để nói với nhau ngoài tiền. Tôi bỗng nhận ra mình đang thiếu điều gì đó, điều mà từ xưa tôi vẫn cho nó luôn mơ hồ trong cuộc sống trần trụi này.

Hôm ấy gió mùa hè gắt gỏng xoay xoay những chiếc lá khô cong xác xơ vì nắng, cây lộc vừng buông mành hoa rủ xuống khoảnh sân rợp mát. Tôi nhận được điện thoại của nàng nói tôi phải về ngay để giải quyết những khúc mắc của công ty trong này. Em đặt lên môi tôi một nụ hôn tiễn biệt “ Anh về với chị ấy đi” và như bao lần trước em vẫn không hỏi tôi bao giờ tôi quay lại với em, chỉ có đôi mắt của em là cháy lên da diết.

Nàng ném lên bàn những sấp ảnh tôi và em tay trong tay dạo phố, tôi hôn vào tóc em và cả hai cùng cười bình thản. Nàng bảo “ Bên tôi anh chưa bao giờ cười tươi như thế. Tôi không ngờ anh lại đi yêu một con bé chẳng bằng vợ anh, mà lại yêu thật sự, yêu lâu dài, tôi cứ ngỡ anh chỉ chơi bời trong lúc xa tôi. Ở địa vị anh anh thừa hiểu anh được gì và mất gì nếu đánh đổi, liệu anh có dám không?”. Tôi có dám không? Tôi không biết nữa, nhưng lúc này tôi đang ăn những khoanh bánh mì với thịt nguội và phô mai tôi lại nhớ đến da diết món canh cua ăn với cà pháo muối sổi em nấu, và nhìn ngắm nụ cười trong veo của em trong mùi hương ngọc lan dìu dịu.

Những ngày sau đó tôi bị cuốn vào những khúc mắc trong công việc, với những hợp đồng đang đến kì thanh lý. Tôi ít liên lạc với em, có chăng chỉ như sự thông báo của công việc hằng ngày đang diễn ra của tôi trong này. Không phải bởi tôi không có thời gian để nói chuyện với em mà bởi tôi đang do dự, tôi đớn hèn nhận ra mình đang cân đo đong đếm từng đêm giữa Được- Mất. Nhưng có một điều tôi không thể chối bỏ, đó là tôi quặn lòng nhớ em từng đêm.

Em nhậy cảm và hiểu được tất cả những điều tôi đang cân đo, em im lặng ẩn nỗi đau vào sâu bên trong bộ mặt bàng bạc của nick yahoo . Chiếc cầu nối của em và tôi mà trước đó nick của em luôn vàng nỗi nhớ cho tôi.

Năm tháng mười ngày kể từ khi tôi xa em, miền bắc mùa đông đã chạm vào từng ngõ nhỏ, hẳn mùa này vẫn nghe mùi thoang thoảng của những bông hoa sữa cuối mùa trên những con phố dài và heo hút. Tôi nao lòng khi nhớ tới em dịu dàng với những chiếc khăn quàng cổ đủ mầu sắc mịn màng mà tôi mua tặng. Còn tôi vẫn hàng ngày rệu rã với tiệc tùng và công việc với sự vô cảm khi về căn nhà mà mọi người vẫn gọi nó là “ Gia đình”. Tôi chợt nhận ra tôi sẽ trôi qua những ngày dài nhạt thếch hoang vu, tôi sẽ già và chết một cách vô nghĩa nếu bên đời tôi không có em. Tôi chìa lá đơn li dị cho nàng “ Hãy giải thoát cho nhau em nhé, bởi chúng ta chưa bao giờ yêu nhau”. Nàng phá lên cười “ Tình yêu là gì chứ? Nó làm gì có thật ở trên đời, ngay cả em bé nhỏ của anh cũng đã chạy theo một người đàn ông khác rồi, mà người đàn ông đó là do tôi ban phát cho cô ta, cô ta đang nhảy múa trên đống tiền của tôi tung ra đấy”. Tôi giật mình hiểu ra mọi chuyện, nàng vốn nhiều thủ đoạn, có thể em đang bị mắc vào cái lưới mà nàng tung ra. Tôi đặt vé đi ngay Hà Nội trong ngày hôm đó.

Tôi gặp em ở quán café yên tĩnh có giàn hoa thiên lý lơ thơ vài chiếc lá. Em gầy đi nhiều và xanh xao, vẫn đôi mắt buồn và thẳm sâu ấy, đôi mắt mà tạo hóa ban cho em làm cửa sổ tâm hồn, cái tâm hồn đa cảm ấy sẽ rất khó khăn đi qua được sự thờ ơ vốn có của cuộc đời này.“ Em hãy tha lỗi cho anh, hãy từ bỏ người đàn ông bên em, người đó là do vợ anh thuê , hãy về bên anh, chúng ta sẽ có một gia đình sẽ có những đứa con em nhé” Tôi nắm chặt tay em, trái với những tưởng tượng của tôi em bình thản rút tay tôi ra “ Em biết điều đó cách đây một tháng, chính Quân đã thú nhận cho em biết vợ anh đã thuê anh ấy tán tỉnh và cưới em với một khoản tiền lớn. Nhưng khi Quân bên em anh ấy đã yêu thương em thật lòng và muốn cưới em làm vợ, và cho dù mục đích có thế nào thì em cũng cảm ơn Quân đã ở bên em những ngày tháng qua, nếu không em không biết mình sẽ ra sao nữa. Em sẽ cố gắng để yêu thương Quân, sẽ làm vợ Quân, bọn em đang chuẩn bị cho một lễ cưới. Tất cả đã quá muộn, em xin lỗi anh- giọng nàng nhỏ dần theo tiếng nấc”.

Tôi lang thang trong đêm, sương cứ loay hoay giăng mắc những giọt to giọt nhỏ lên những nhụy hoa sữa hanh hao khô lạnh còn sót lại cuối mùa. Bước chân vô định đưa tôi đến tòa nhà nơi có cây hoa mộc lan trong buổi lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi chợt hiểu có một lần sau khi em kể xong câu chuyện về loài hoa mộc lan em đã nói, em có thể sống, yêu, hi sinh và dâng hiến, chờ đợi và cam chịu và cũng có thể như cô gái Câycô kia chích đến giọt máu cuối cùng cho người đàn ông mình yêu. Nhưng người đàn ông đó phải xứng đáng.

Bước chân của tôi vẫn đổ dài hoang mang trên phố, tôi chợt nhận ra mình vừa đánh mất một điều gì đó sâu và dài như con phố đêm nay. Hạ Ly

4 nhận xét:

  1. Em xinh, nóng bỏng như điệu Samba mà sao các đại gia bỏ qua, đi chọn cô ngực lép, mặt phẹt nhỉ! :D

    Trả lờiXóa
  2. Tớ sang nhà nàng này, nhưng mà chỉ tớ cách thiết kế các comment và bài viết như nhà cậu xem nào

    Trả lờiXóa
  3. Chào mừng nàng đến nhà tớ,
    Phần comment cậu vào phần thiết kế sau đó vào phần bố cục có phần thêm tiện ích cậu vào đó thì có phần bài đăng phổ biến bấm vào nó sẽ hiện lên 1 loạt Tiếng ANh thì cậu bấm vào dấu cộng của ô Recent posts nó sẽ hiện ra ô để cậu đặt tiêu đề phần comment. Chúc nàng có ngôi nhà đẹp!

    Trả lờiXóa
  4. Nàng ơi, tớ vào phần Bài đăng phổ biến nó hiện ra toàn Tiếng Việt thôi, mà nó đăng bài viết gần đây chứ không phải comments, hok có phần Tiếng Anh. Tớ tìm hoài mà hok ra phần đấy, hu..hu...

    Trả lờiXóa